Người dịch: Whistle
“Tí tách…”
Mưa rơi, khiến Lôi My cứng đờ.
Một lúc sau.
Lôi My cười khổ, cúi đầu, trong mắt là vẻ phiền muộn.
“Làm bang chủ là như vậy, không chỉ không thể nhân từ, còn phải biết lựa chọn.”
Đường trưởng lão nhỏ giọng nói:
“Có lúc là bất đắc dĩ, có lúc là không thể không làm.”
…
Mưa dần dần nhỏ hạt.
Điền chưởng quỹ cởi áo tơi, phủi bùn trên giày, cúi người khom lưng với mấy hộ vệ ở trước mặt, sau khi giới thiệu lai lịch xong, ông ta mới bước vào.
Tiền sảnh.
Các hộ vệ canh gác nghiêm ngặt, uy áp vô hình khiến Điền chưởng quỹ theo bản năng cúi người, mãi đến khi nhìn thấy bóng người đang ngồi ở một bên, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chu trưởng lão.”
“Điền chưởng quỹ.”
Chu Giáp đặt quyển sách xuống, gật đầu:
“Ông đến rồi, ngồi đi.”
“Không dám, không dám.” Điền chưởng quỹ liên tục xua tay, đối mặt với Hắc Thiết, chênh lệch về tu vi và thân phận khiến ông ta không dám nhìn thẳng Chu Giáp.
Điền chưởng quỹ lấy một bình thuốc từ trong tay áo ra, dâng lên:
“Bảo dược mà gia chủ gửi đến tháng này.”
“Làm phiền rồi.” Chu Giáp gật đầu, nhận lấy bình sứ, tiện tay mở nắp.
“Bụp!”
Một mùi thuốc nồng nặc ập vào mặt.
Kinh nghiệm dùng thuốc lâu năm khiến Chu Giáp chỉ cần ngửi nhẹ là có thể phân biệt được thành phần bên trong, trên mặt hắn hiện lên vẻ hài lòng:
“Bảo dược có Nguyên Chất, Từ tiểu thư có lòng rồi.”
“Nên, nên” Điền chưởng quỹ gật đầu lia lịa:
“Gia chủ cũng mong Chu trưởng lão tu vi tăng tiến, sau này, việc kinh doanh của chúng tôi có thể càng làm càng lớn, chuyện bảo dược, gia chủ vẫn luôn ghi nhớ.”
“Ừ.”
Chu Giáp cất bảo dược, ngẩng đầu lên nhìn Điền chưởng quỹ:
“Nói ra cũng lạ, đã lâu rồi ta không nghe Từ tiểu thư nhắc đến chuyện làm ăn, Từ công tử kia sau khi trở về hiện giờ thế nào?”
“Từ công tử sao…”
Điền chưởng quỹ vẻ mặt kỳ lạ:
“Ngày hôm đó, lâu chủ Huyết Đằng lâu xuất hiện, giết Thái tiền bối, Từ công tử bị dọa, nằm liệt giường mấy ngày, bây giờ đã qua mấy tháng, nghe nói vẫn chưa khỏi.”
“E rằng… Phế rồi!”
Nói đến đây, Điền chưởng quỹ cúi đầu, cố nén nụ cười.
Ông ta là người Thạch Thành.
Từ lâu đã được Tiền Tiểu Vân và Từ Tú Trí coi trọng, trở thành chưởng quỹ của Thiên Linh các Thạch Thành, có được thân phận như ngày hôm nay, Điền chưởng quỹ đương nhiên không muốn đổi chủ.
Chu Giáp nhướng mày.
Hắn không ngờ năng lực chịu đựng của Từ Thường lại kém như vậy, nhưng như vậy cũng tốt, bớt phiền phức.
“Chu trưởng lão.” Điền chưởng quỹ nói:
“Lô hàng lần này…”
“Đến chỗ ở của ta tìm Tam Thủy.”
Chu Giáp hoàn hồn, lấy ra một lệnh bài đưa cho Điền chưởng quỹ:
“Cậu ta sẽ dẫn ông đi lấy.”
“Vâng.”
Điền chưởng quỹ sáng mắt: “Vậy tiểu nhân xin cáo lui.”
Chu Giáp nhìn Điền chưởng quỹ rời đi, thu hồi ánh mắt.
Từ khi tìm được bảo dược ở Huyết Đằng lâu, nếm thử sự tiến bộ nhanh như chớp mà Nguyên Chất bảo dược mang đến, Chu Giáp đã không còn coi trọng đan dược bình thường nữa.
Mấy tháng…
Một quan!
Tốc độ tiến bộ này có thể khiến cho người khác ghen tị.
Chẳng trách, nội môn, quân đội, thậm chí là hoàng tộc trong triều, sau khi trở thành Hắc Thiết, tu vi vẫn có thể tăng nhanh như gió.
Đáng tiếc, Nguyên Chất bảo dược rất hiếm, người thường căn bản không thể nào mua nổi.
May mà con đường của Chu Giáp rộng.
Hàng tháng, Từ gia sẽ gửi một bình, còn có một viên Thiên Vương đan mà Lôi My đưa, cộng thêm sự hỗ trợ của rất nhiều đan dược bình thường, tốc độ tu luyện của Chu Giáp vẫn rất nhanh.
Hai năm!
Thậm chí là không cần hai năm, hắn liền có thể đột phá quan thứ hai của Thần Hoàng Quyết.
Nói tóm lại…
Tương lai đáng mong chờ!
…
“Chu sư thúc.”
Điền chưởng quỹ vừa mới đi không lâu, lại có người từ Tiểu Lang đảo đến.
Người đến họ Kha, đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng bối phận thấp, tu vi cũng không cao, vẫn luôn làm mấy việc vặt vãnh trên đảo.
Được gọi là Kha quản sự.
Kha quản sự chắp tay nói:
“Gần đây, trên đảo có thêm rất nhiều người mới, các vị tiền bối không đủ danh ngạch, Dương trưởng lão bảo ngài chọn hai người nhận vào môn hạ.”
“Hả?”
Chu Giáp nhíu mày: “Gấp như vậy sao?”
Theo quy củ của Huyền Thiên minh, để duy trì truyền thừa của vương triều Đại Lâm, mỗi một Hắc Thiết đều phải thu đồ đệ, truyền thụ công pháp.
Dựa vào đó để truyền thừa võ học.
Nhưng nếu như là Hắc Thiết mới tấn thăng, mấy năm đầu có thể không cần thu nhận đồ đệ.
Loại người thiên phú dị bẩm, tiền đồ vô lượng như Chu Giáp, thậm chí còn có thể không nhận đồ đệ, tập trung tu luyện, theo đuổi cảnh giới cao hơn.
Đương nhiên…
Đây chỉ là lý thuyết, thực tế thì lại khác.
“Mấy năm trước, người trên đảo hơi ít.”
Kha quản sự cười gượng:
“Gần đây, không biết tại sao chi mạch chúng ta lại thu nhận nhiều đệ tử, các vị tiền bối không rảnh, chỉ có thể làm phiền sư thúc.”
“Chu sư thúc yên tâm, chỉ là đăng ký dưới danh nghĩa của ngài, bình thường không cần phải quan tâm.”
“Đương nhiên…”
Kha quản sự ngẩng đầu lên:
“Nếu như ngài cần, bọn họ cũng có thể làm việc vặt cho ngài.”
Chu Giáp lắc đầu.
Xem ra, năm nay có nhiều người đi cửa sau, ngay cả danh ngạch đồ đệ của Chu Giáp cũng bị nhắm đến, nhưng lại không cho hắn chút lợi ích gì.
Mấy người trên đảo quá keo kiệt!
Chu Giáp thở dài, ra hiệu:
“Đưa danh sách cho ta.”
“Vâng.”
Kha quản sự vui mừng, vội vàng lấy ra một quyển sổ, lật mấy trang:
“Sư thúc, mời ngài xem, đây là những đệ tử nổi bật của khóa này, trong đó có hai người chưa đến hai mươi tuổi đã là thất phẩm đỉnh phong.”
“Người này…”
“Dương Khổ?” Chu Giáp dừng lại trên tên của một người, cười nói:
“Ngũ phẩm cũng có thể nhập môn sao?”
“Cái này…”
Kha quản sự nuốt nước bọt:
“Người này là ngoại tộc của Dương gia, cho nên, dàn xếp một chút”
Chu Giáp lắc đầu.
Dương Khổ là con trai Dương Huyền, tuy rằng đều họ Dương, nhưng với Dương gia trên Tiểu Lang đảo lại chẳng có chút quan hệ nào.
Chắc là Dương Huyền đã tốn không ít công sức mới có thể đưa con trai vào đây.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo